Ngày xửa ngày xưa, từ rất lâu rồi, ở một làng nọ, có hai anh em ruột. Hai người tuy cùng cha mẹ nhưng tình nết khác biệt nhau hoàn toàn. Cuộc sống cũng khác biệt nhau một trời một vực. Người anh giàu có, sống trong một ngôi nhà lớn, với đầy đủ của chìm, của nổi, tha hồ ăn chơi phè phỡn. Người em thì nghèo khó, cùng vợ con sống trong một túp lều nhỏ. Tuy nghèo nhưng em được mọi người quý mến vì tính hay thương người, còn người anh thì chẳng mấy ai ưa vì tính keo kiệt, tham lam và ích kỷ.
Có lần, đúng vào ngày lễ hội, gia đình người em chẳng còn gì để ăn, đến một cái bánh mốc hay bát cháo loãng cũng không có. Thương vợ, thương con, người em bấm bụng đánh liều đến cầu xin người anh giàu có giúp đỡ. Vừa thấy bóng người em xuất hiện ở cửa, người anh keo kiệt bủn xỉn cất giọng thô lỗ hỏi:
– Chú đến xin gì vậy?
Người em nói bằng giọng van lơn:
– Anh hãy thương lấy các cháu. Xin anh cho chúng một ít gì để ăn, vì hôm nay là ngày lễ lớn.
Người anh ném cho em một cái bánh mốc meo:
– Chú cầm lấy và đi đi! Đừng có bao giờ đến đây xin xỏ nữa nhé.
Mặc dù bị xỉ nhục nhưng người em vẫn không quên cảm ơn anh mình. Trên đường về nhà, bỗng người em gặp một cụ già phúc hậu. Cụ già bảo anh:
– Ta biết con rất nghèo nên muốn giúp con. Ta biết con rất cần chiếc bánh này nhưng con hãy làm theo lời ta. Con hãy đi vào rừng, góc rừng phía Tây ấy. Ở đó có một cây cổ thụ rất to, là nơi trú ngụ của quỷ. Trong hốc cây, có một cái nồi bằng đá. Khi nhìn thấy chiếc bánh của con, bọn quỷ sẽ thèm và lấy vàng bạc gạ đổi. Nhưng con hãy nhớ, chỉ đổi chiếc bánh cho quỷ để lấy chiếc nồi bằng đá. Đó là chiếc nồi thần, nó không những cho con cuộc sống đầy đủ mà còn có thể giúp đỡ những người nghèo khổ khác nữa.
Nghe lời cụ già, người em đi thẳng tới gốc cây. Ở đó có rất nhiều quỷ với hình thù vô cùng dữ tợn. Nhìn thấy chiếc bánh, lũ quỷ gào thét:
– Này, người kia! Hãy đưa chiếc bánh cho chúng ta, chúng ta sẽ cho nhà ngươi thật nhiều vàng bạc châu báu.
– Không. Tôi không lấy vàng đâu. Tôi chỉ lấy chiếc nồi bằng đá ở trong hốc cây thôi.
Lũ quỷ đang đói, chúng liền đổi ngay chiếc nồi bằng đá lấy cái bánh mốc. Người em vội ôm lấy chiếc nồi về nhà. Về đến nhà thì trời cũng vừa nhá nhem tối. Người vợ và những đứa con tội nghiệp chạy ùa ra đón anh vớì hy vọng có cái gì để ăn. Khi thấy chỉ có cái nồi bằng đá, họ chỉ biết thở dài buồn bã. Người em thấy vậy, an ủi với vợ con.
– Hãy lại đây và đừng buồn nữa. Chúng ta được no đủ rồi!
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng anh cũng bán tín bán nghi về phép màu của chiếc nồi mang lại. Anh thử đặt chiếc nồi giữa nhà, cầu xin cho cả nhà có một bữa ăn no vì đã bao ngày nay vợ chồng, con cái anh chỉ có rau cháo qua ngày.
Vừa dứt lời thì một mâm cỗ đầy đủ sơn hào hải vị hiện ra, toả hương thơm ngào ngạt. Cả nhà hết sức ngạc nhiên và vô cùng sung sướng. Nhìn vợ con ăn uống ngon lành, anh thấy lòng mình thật hạnh phúc. Ăn xong, anh thử xin nồi thần cho mình một ngôi nhà đẹp, quần áo, vàng bạc và đồ trang sức. Tức thì mọi thứ xuất hiện ngay.
Sáng hôm sau, dân làng kinh ngạc thấy chỗ túp lều tồi tàn của gia đình anh hôm qua đã mọc lên một ngôi nhà nguy nga tráng lệ. Tin về chiếc nồi đá diệu kỳ bay đi khắp nơi. Tin ấy đến tai cả những người buôn bán lớn ở vùng xa. Họ mang đủ thứ quý giá để xin đổi lấy chiếc nồi đá nhưng người em đều từ chối.
Thế rồi một hôm, có người buôn muối lấy cắp chiếc nồi đá, đem lên thuyền, định trốn ra biển. Khi tới giữa biển, người ấy xin nồi cho mình muối. Tức thì chiếc nồi tuôn ra bao nhiêu là muối. Muối tuôn mãi, tuôn mãi không ngừng. Chiếc thuyền đầy ắp muối bị đắm giữa biển sâu, đem theo cả chiếc nồi đá xuống đáy biển. Thế là từ ngày đó, chiếc nồi cứ tiếp tục tuôn ra muối. Muối hoà vào nước biển mỗi lúc một nhiều. Vì thế mà tại sao nước biển lại mặn cho đến tận bây giờ.
Truyện cổ tích Tại sao nước biển lại mặn
– TheGioiCoTich.Vn –