Gà Trống Non có một bộ lông đẹp tuyệt vời. Lông đuôi của nó óng mượt, nhiều màu sắc, trông xa cứ ngỡ đuôi công. Còn tiếng gáy của Gà Trống Non thì vừa dõng dạc, vừa âm vang.
Gà Trống Non hãnh diện về bộ lông và tiếng gáy của nó lắm, vì thế nó sinh ra kiêu căng, coi thường Gà Tồ và Mèo Vàng. Suốt ngày nó ưỡn ngực dạo chơi quanh sân, chẳng thèm ngó ngàng đến các bạn.
Một hôm, Gà Trống Non khoe với Gà Tồ và Mèo Vàng rằng chính tiếng gáy của nó làm cho Mặt Trời tỉnh giấc.
Gà Tồ và Mèo Vàng liền cãi lại, nói rằng điều đó là không đúng. Gà Trống Non chẳng thèm nghe Mèo Vàng nói liền bỏ ra sân chơi.
Sáng hôm sau, sau khi dõng dạc cất tiếng gáy “Ò ó o…”. Gà Trống Non để ý ngắm xung quanh.
Quả đúng thế, nghe tiếng của nó mọi người bắt đầu tỉnh dậy. Chim chích chòe hót véo von trên ngọn tre. Trâu kềnh cọ đôi sừng dài nghều lộc cộc vào cột chuồng. Mèo Vàng vươn vai và lấy chân rửa mặt.
Cả ông Mặt Trời cũng ló đầu ra khỏi tấm rèm mây hung hung đỏ, gương mặt hồng hào và tròn trịa. Gà Trống Non có cảm tưởng như ông Mặt Trời đang mỉm cười với nó.
Gà Trống Non hí hửng chạy tới chỗ Gà Tồ và Mèo Vàng, nó hét lên rằng chính mình đã gọi Mặt Trời và mọi người thức dậy.
Gà Tồ, Mèo Vàng quay mặt đi, không thèm tiếp lời Gà Trống Non. Gà Trống Non tức lắm, mặt nó đỏ lên nhưng vẫn cố cãi lại.
Gà Tồ bảo Gà Trống Non ngày mai thử không gáy thì biết ngay đó có phải là sự thật không. Nói xong, Gà Tồ bỏ đi chỗ khác chơi.
Suốt đêm hôm ấy, Gà Trống Non trằn trọc mãi, ấm ức không hiểu vì sao chẳng ai tin lời nó. Mãi tới lúc gần sáng nó mới chợp mắt được.
Khi tỉnh dậy, nó thấy chuồng gà đã vắng tanh vắng ngắt từ bao giờ. Ngoài vườn, Gà Tồ, Mèo Vàng đang dạo chơi.
Phía trên rặng tre, Mặt Trời đang le lói. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường mặc dù không có tiếng gáy của Gà Trống Non.
Vậy là anh chàng Gà Trống Non có một bài học ý nghĩa đúng không các em? Bạn ấy sẽ không bao giờ kiêu căng, cho mình là giỏi nhất nữa đâu.