Alibaba và 40 tên cướp
Alibaba và 40 tên cướp trích trong bộ truyện nổi tiếng Nghìn lẻ một đêm là câu chuyện kể về lòng trung hậu, trí thông minh và tinh thần dũng cảm của nhân dân lao động Ả Rập thời xưa, đã chiến thắng các thế lực hung hãn một cách tài tình.
Cả Alibaba và Morgiane đều là những nhân vật tiêu biểu, họ xứng đáng được hưởng hạnh phúc trong cuộc đời.
Đây là bản dịch của Đỗ Đức Khoáng, được trích trong Kể chuyện 4, NXB GD – 1984, là bản dịch đã gắn liền với nhiều thế hệ độc giả Việt Nam.
Alibaba và 40 tên cướp
Phần một: Phát hiện kho báu
Ngày xưa ở một thành phố xứ Ba Tư[1] có hai anh em nhà kia, anh tên là Cassim, còn em là Alibaba. Người anh láu cá lấy được cô vợ trẻ lại giàu, nên nghiễm nhiên trở thành chủ một hiệu buôn to. Còn Alibaba vốn tính không tham lam, cần cù chăm chỉ, lại biết ăn nhịn để dành, nên chẳng bao lâu cũng sắm được ba con la[2].
Một hôm Alibaba đang đốn củi trong một khu rừng cây cối xanh tươi thì bỗng nhiên có những tiếng động làm bác chú ý. Thoạt tiên là một tiếng động nhỏ, trước còn xa, sau gần hơn. Áp tai xuống đất tiếng rõ hẳn lên như tiếng vó ngựa phi mỗi lúc một gần. Vốn tính hiền lành, không thích chuyện rắc rối, Alibaba vội leo tít lên một cây cao to mọc giữa rừng. Nấp trong cành lá rậm rạp, bác có thể dễ dàng quan sát mọi nơi.
Alibaba và 40 tên cướp
Thật là may cho bác, vừa leo lên đến ngọn cây, Alibaba đã thấy ngay một đoàn người ngựa giáo gươm tua tủa đến rợn người đang phóng về phía bác. Trông những bộ mặt đen sì, những cạp mắt óng như đồng mới, những bộ râu tẽ đôi như hai cánh quạ, Alibaba đoán ngay đấy là một toán cướp.
Bác đoán không lầm.
Khi đến gần cái phiến đá, ngay dưới nới Alibaba trèo nấp, bọn chúng đều xuống ngựa. Tên cầm đầu, một gã vóc người to lớn lực lưỡng, ra lệnh tháo cương ngựa, mang những chiệc bọc to từ trên lưng ngựa xuống, vác lên vai và chắc là rất nặng nên chúng gò lưng xuống mà đi. Cả bọn diễu qua ngay phía dưới chân Alibaba. Bốn mươi tên cả thảy, không hơn không kém.
Alibaba hồi hộp theo dõi xem bọn cướp làm tiếp những gì thì thấy chúng dừng lại và xếp hàng rất thứ tự. Tên tướng cướp đứng đầu, thẳng người trước phiến đã dõng dạc hô to như ra lệnh cho một người hay một vật vô hình nào đó:
– Vừng ơi, mở ra!
Và đột nhiên, kì lạ chưa, phiến đá tảng liền một khối sừng sững trước mặt hắn bỗng tách mở ra hệt như một cái cửa bí mật. Tất cả bọn cướp lần lượt vác cái bao trên vài đi vào cái cửa ấy.
Sau đó phiến đá lớn khép ngay lại, liền khít như chưa bao giờ bị tách đôi ra. Lát sau, phiến đá lại mở, 40 tên cướp đi ra, tay xác những chiếc bao đã rỗng. Mỗi tên lấy ngựa của mình, thắng cương, nhảy lên mình ngựa. Sau khi đã buộc bao trên yên, tên tướng cướp quay người lại về phía cửa hàng và hô to câu thần chú[3]:
– Vừng ơi! Đóng lại!
Phiến đá lớn khép lại khít liền như cũ. Thế rồi cả bọn 40 tên cướp lại lên ngự phi theo con đường chúng đến lúc nãy. Tất cả những sự việc kì dị ấy chỉ diễn ra trong mấy phút.
Khu rừng trở về với trạng thái im ắng như trước. Alibaba vẫn chưa hết kinh ngạc và bàng hoàng. Bác cẩn thận vẫn cứ ngồi yên trong chỗ nấp mặc dầu rất muốn đi tìm ba con la xem chúng ra sao. Bác thầm nghĩ: “Có thể bọn cướp hung bạo kia để quên gì trong hang mà bất ngờ quay lại thì tính mạng hèn mọn của ta sẽ bị nguy hiểm biết chứng nào”. Bởi vậy bác đành cứ ngồi yên theo dõi bọn cướp cho đến khi bóng dáng của chúng khuất hẳn, bác mới thận trọng tụt xuống đất, đi tìm ba con la của mình.
Nhưng những cái mà tai nghe mắt thấy và câu thần chú làm bác tò mò quá. Đến chỗ phiến đá, bác tiều phu Alibaba quên cả cái nhút nhát xưa nay của mình, hướng ngay vào phiến đá mà nói:
– Vừng ơi! Mở ra!
Bác vừa nói xong, phiến đá lớn cũng tách đôi và mở rộng ngay trước mắt bác, làm bác sợ hãi quá và muốn co cẳng chạy. Song vốn tính tò mò, bác cứ đứng ngây ra và nhìn vào thì thấy chẳng những trong hang không tối tăm rùng rợn gì mà lại là một hành lang sáng sửa đi thẳng đến một phòng rộng thênh tang, đào thành vòm khum ngay trong lòng đá. Bác đánh bạo đi mấy bước vào hang. Vừa vào phí trong, cửa phiến đá khép ngay lại. Alibaba sợ hết hồn, song sực nhớ mình đã có câu thần chú làm mở tất cả các cửa rồi nên bác lại yên tâm đưa mắt nhìn các đồ vật xếp trong hang.
Alibaba thấy suốt dọc vách đá và xếp cao lên đến tận vòm hang không biết cơ man nào là kiện hàng hóa đắt tiền, lụa là gấm vóc, thảm quý chất chồng, nào là túi lương thực, rương hòm cái thì đựng tiền bạc và thỏi bạc nén, cái thì đựng tiền vàng và thỏi vàng đúc. Dưới đất còn ngổn ngang những đồng vàng, những đồ trang sức đến nỗi không biết đặt chân chỗ nào cho khỏi giẫm lên tiền vàng hay châu ngọc nữa. Từ bé đến giờ chưa một lần bác có vàng hay được ngửi hoi vàng thật ra sao nên Alibaba cứ ngẩn người ra mà nhìn. Bác nhẩm tính đây là của cải của bọn cướp đã giấu, tích trữ không biết bao nhiêu đời. Thượng đế[4] cho ta được đến nơi này thật là một ân huệ lớn biết chừng nào. Alibaba từ nay sẽ hết túng bấn nghèo nàn mà phải biết sử dụng cho tốt đồng vàng phi nghĩa này.
Alibaba chỉ toàn nhặt đồng đi-na vàng, nhét đầy vào các túi đủ để chở vừa sức ba con la. Xong xuôi bác ra phía cửa hang và nói:
– Vừng ơi! Mở ra!
Lập tức hai cánh cửa đá mở toang. Bác đi lùa ba con la, dắt đến cửa hang, đặt các túi lên lưng là rồi lùa đàn la đi. Hôm ấy bác về nhà hơi muộn.
Alibaba và 40 tên cướp
Người vợ bác thoạt đầu rất lo sợ khi tháo dỡ các túi tiền vàng từ lưng ba con la xuống, nhưng khi nghe rõ câu chuyện thì vui mừng không xiết, liền cùng chồng đào hố chôn vàng. Vì vàng quá nhiều nên bác gái chạy sang nhờ vợ chồng Cassim mượn chiếc đấu về đong. Vợ Cassim nhân đó dùng mọt bôi tí mỡ dưới trôn đấu để dò xét xem nhà Alibaba mượn đấu để đong đếm loại hạt gì? Đến khi lật trôn đấu do vợ Alibaba mang trả, mụ ta vô cùng kinh ngạc vì dính dưới trôn đấy là một đồng đi-na vàng. Mụ liền tức tốc tru tréo lên và gọi chồng về. Cassim liền đến ngay nhà em trai mình để hỏi xem tại sao Alibaba lại có nhiều vàng đến thế. Hắn còn dọa: “Tao sẽ đi tố giác mày trước tòa rằng mày là tòng phạm của bọn cướp.” Thế là Alibaba đành nói thật cho hắn biết câu thần chú và chỉ vẽ đường đến kho báo của vô tận ấy. Sau đó Cassim quày quả đi liền, không thèm nói một lời cảm ơn. Hắn nhất quyết đi chiếm riêng cho mình cái kho vàng trong hang đá.
Alibaba và 40 tên cướp
Phần hai: Lòng tham của Cassim
Tinh mơ sáng hôm sau, Cassim đi vào rừng, lùa trước mặt hơn mười hai con la mang những chiếc rương to tướng để đựng vàng. Hắn còn dự định sẽ đi một chuyến nữa và chuyến này sẽ mang nhiều la hơn, nếu cần sẽ đem cả một đàn lạc đà. Trước khi hắn đi, Alibaba tốt bụng đã xin nhận dẫn anh đến kho vàng nhưng vợ chồng Cassim đã lườm nguýt một cách nghi ngờ và không thèm nhờ em gì cả.
Theo con đường Alibaba chỉ dẫn, Cassim đi chẳng bao lâu đã tới chân phiến đá lớn. Hắn nhận ngay ra ngay phiến đá này vì nó hoàn toàn nhẵn nhụi, phía trên phiến đá lại có một cái cây to. Hắn giơ hai tay hô:
– Vừng ơi! Mở ra!
Lập tức phiến đá nứt đôi ra. Buộc la vào cây xong, Cassim bước ngay vào hang và cửa hàng liền đóng lại ngay sau lưng hắn.
Và Cassim lập tức bị choáng mắt vì những của cải, những đồng đi-na vàng, những châu báu xếp ngổn ngang trong hang, làm lòng hắn càng thèm muốn làm chủ cái kho tàng vô giá này. Hắn nghĩ bụng lần sau sẽ làm một cuộc viễn chinh thực sự chu đáo để vận chuyển kho tàng vô giá này. Lần này, hắn chỉ lấy tiền vàng cho đầy số bao chở đủ sức mười con la thôi. Xong việc hắn quay ra hành lang dẫn đné cửa phiến đá và hô to lên:
– Lúa mạch ơi! Mở ra!
Vì lão Cassim bị vàng làm cho u mê cả đầu óc nên quên phắt mất câu thần chú dùng để mở cửa. Hăn hô luôn mấy câu:
– Lúa mạch ơi! Mở ra! Lúa mạch ơi! Mở ra!
Nhưng phiến đã vẫn đóng khít. Hắn lại hô:
– Lúa đại mạch ơi! Mở ra!
Phiến đá vẫn không xê dịch.
Hắn lại hô:
– Đỗ ơi! Mở ra!
Nhưng vẫn không thấy kẽ hở nào trên phiến đá. Hoảng quá, Cassim hồ hột hơi:
– Hắc mạch ơi! Mở ra! Kê ơi! Mở ra! Đậu ván ơi! Mở ra! Ngô ơi! Mở ra! Lúa mì ơi! Mở ra! Gạo ơi! Mở ra!
Nhưng của đá vẫn đứng nguyên. Cassim kinh hoảng thấy mình bị giam trong hang vì quên mất câu thần chú. Hắn lại cố đọc đủ thứ tên ngũ cốc và các thứ hạt trên đời nhưng phiến đá vẫn trơ trơ. Vì chỉ có một thứ hạt cần đọc đến là hạt vừng thì Cassim quên mất. Hăn cố nặn có nhớ lại câu thần chú. Nhưng vô ích, trong trí nhớ u mê của hắn, câu chú ấy đã biến mất.
Vừa sợ vừa cáu, hắn chạy quanh khắp hang xem có lỗ nào chui ra được không. Nhưng chỗ nào cũng vách đá kín bưng, nhẵn thín. Như một con mật hung dữ, hắn tức giận đến sùi bọt mép và cắn nắt ngón tay vì thất vọng.
Đến trưa, 40 tên cướp trở về hang. Trong nháy mắt Cassim bị phanh thây thành sáu mảnh. Bọn cướp giết Cassim rồi quây tròn bàn bạc với nhau. Không biết chuyện Alibaba rình từ hôm trước, nên chúng không thể hiểu nổi tại sao lại có người vào được hang. Không tìm được câu trả lời, chúng đành tạm gác chuyện đó lại và kéo nhau đi.
Cho đến tận đêm hôm ấy, vợ Cassim vì không thấy chồng về mới cuống cuồng chạy đến nhà Alibaba nhờ tìm hộ tung tích. Sáng hôm sau Alibaba lại đi vào rừng và đã thu nhặt được thi hài Cassim đựng vào hai chiếc bao đặt trên lưng một con la mang về. Vẻ mặt Alibaba khác quá đến nỗi vợ Cassim vừa trông thấy đã chực gá tướng lên. Mụ còn định cào má, dứt tóc và xé quần áo. Nhưng Alibaba khéo kể lại câu chuyện xảy ra một cách dè dặt nên kìm bớt được những tiếng kêu khóc than vãn làm rộn xóm giềng và náo động dân phố. Không để cho chị dâu kịp suy nghĩ xem có nên gào khóc nữa hay không, bác vội nói thêm:
– Thượng đế độ lượng vô cùng! Người đã làm tôi giàu quá mức cần dùng của tôi. Xin sáp nhập của cải mà Thượng đế vừa ban cho tôi vào của của của chị và mời chị từ nay ở nhà với tôi. Mẹ các cháu sẽ đối xử với chị như là chị em thân thiết. Như thế chúng ta sẽ cùng nhau sống yên ổn và cùng nhắc nhở đến đức độ của người quá cố.
Vợ Cassim cũng thấy được lòng tốt của Alibaba và tính hào hiệp của bác. Mụ nhận lời ở chung với vợ chồng Alibaba.
Còn Alibaba nhờ sáng ý đó mà bịt được tiếng kêu khóc huyên náo và giữ kín được câu chuyện bí mật.
Bây giờ còn việc loan báo và chôn cất Cassim như người bình thường qua đời, Alibaba đặt hết tin tưởng vào tài tháo vát và óc thông minh của chị nô lệ Morgiane, một cô gái được vợ chồng bác nuôi từ bé và được săn sóc chẳng khác gì con đẻ. Morgiane quả đã không phụ lòng tin của bố nuôi mình. Ngay từ lúc được giao việc, chị đã không hề phí thời gian, sắp đặt một kế hoạch để đối phó với trường hợp phức tạp này. Đầu tiên chị loan tin Cassim bị bệnh nặng và chạy ra hiệu thước trước nhà mua một liều giải độc dùng để chữa những bệnh nguy kịch. Hôm sau chị lại nhanh nhẹn đến hiệu thuốc đó mặt mũi đầm đìa nước mắt, vừa thở vừa ngao ngán để hỏi mua một thứ thuốc cao mà thường chỉ dành cho người bệnh nguy kịch uống thôi. Lúc ra về chị còn than vãn:
– Ôi, nếu thuốc này mà không công hiệu thì ông anh chủ nhân tôi nguy mất.
Cho nên tờ mờ sáng hôm sau, khi tất cả dân phố choàng thức giấc vì những tiếng khóc than inh ỏi thì ai cũng đoán được ngay là vợ Cassim, em dâu Cassim và họ hàng thân thuộc nhà Cassim loan báo cái chét của người quá cố.
Tạo ra một cái chết hợp lý rồi, Morgiane lại nghĩ cách làm sao khâu được sau mảnh[5] thành một cái xác lành lặn. Chỉ có cách mời ông già Baba Mustafa chuyên khâu giầy da thôi. Thế là bằng cách thù lao hậu hĩnh, Morgiane đã bịt mắt và dẫn ông già đến căn hầm nhà mình để khâu sáu mảnh xác Cassim thành một khối hoàn chỉnh. Sau đó chị đi lau cái thây Cassim được chắp lại ấy, xức nước thơm vào, đốt trầm lên rồi cùng với Alibaba khâm liệm. Thế là không ai hay biết gì về sự thật quanh cái chết của Cassim.
Alibaba và 40 tên cướp
Phần ba: Tài trí của Morgiane
Một tháng sau bọn cướp mới trở lại hang. Khi thấy không còn mảnh xác nào của Cassim thì chúng biết ngay là hang đã bị lộ và nhất định phải dò tìm cho bằng được kẻ đã khám phá ra bí mật này. Một tên cướp xin đi dò tìm. Hắn đóng vai một giáo sĩ nước ngoài tìm đường vào thành phố. May mắn ngay hôm đầu tiên, hắn làm quen được với bác thợ giày Baba Mustafa, người đã khâu chắp sáu mảnh xác Cassim và được bác dẫn đường đến đúng nhà Alibaba.
Alibaba và 40 tên cướp
Tên cướp mừng quá, lấy ngay cục phấn trắng hắn mang theo đánh dâu luôn vào cửa nhà Alibaba.
Đoạn hắn tìm đường lẻn ngay về khu rừng để báo cho tên tướng cướp biết điều hắn đã khám phá.
Lại nói về Morgiane. Lúc ấy, chị đi mua thức ăn ở chọ về, thấy trên cửa nhà mình có cái dấu trắng mà tên giáo sĩ kẻ cướp gạch bằng phấn, chị nhìn mãi cái vạch ấy và nghĩ thầm: “Không phải tự dưng mà lại có cái dấu trên cửa. Và bàn tay nào đánh dấu vào đây nhất định là bàn tay thù địch. Phải trừ cái bùa phép hại người kia đi mới được và bằng cách là làm cho nó đi chệch hướng.
Nghĩ vậy, chị liền chạy đi tìm một cục phấn trắng rồi cũng lại đánh dấu, đúng cùng chỗ ấy và hệt như cái dấu kia vào tất cả các cửa nhà dãy phải và dãy trái cùng phố.
Mờ sáng hôm sau, bọn cướp tên tòng đảng chỉ dẫn đi từng đôi một vào thành phố để ập vào cái nhà đã đánh dấu kia. Nhưng chúng đã hoang mang cực độ khi thấy nhà cửa nào ở phố đó cũng mang một dấu phấn giống hệt nhau. Theo hiệu của tên tướng cướp, bọn chúng quay về hang để khỏi làm cho người đi đường chú ý. Và lập tức tên cướp dẫn đường kia bị chặt đầu ngay vì đã không biết phòng bị cẩn thận.
Một tên cướp thứ hai lại tình nguyện đi. Lần này để khỏi bị lộ, hắn đánh một cái dấu đỏ lên cửa vào một chỗ ít ai để ý đến rồi chuồn vội về hang. Nhưng khi bọn cướp được hắn dẫn đến, chúng lại thấy cửa nhà nào cũng có một cái dấu đỏ như thế. Thế là về đến hang, tên cướp dẫn đường thứ hai lại bị chém đầu như tên trước. Đó cũng là một chiến công mới của chị Morgiane. Nhận thấy dấu lạ, đoán biết việc chẳng lành, nên chị đã đề phòng và lại làm như lần trước.
Tên tướng cướp cảm thấy thua thiệt vì không đâu để mất đi hai đứa can đảm vào loại nhất trong bọn. Hắn suy nghĩ rồi đi một mình ra tỉnh. Hắn không làm như hai tên mà khi được bác thợ giày Baba Mustafa chỉ cho biết nhà Alibaba, hắn chỉ đứng ngắm thật kĩ ngôi nhà đó để khắc sâu vào trí nhớ, vì thoạt trông bề ngoài, ngôi nhà đó cũng giống như những ngôi nhà cùng dãy thôi. Sau khi xem xét cẩn thận rồi, hắn quay vào rừng.
Một buổi chiều chạng vạng, một lái buôn dầu mang theo ba mươi tám chiếc vại đựng đầy dầu, loại dầu ô liu thượng hảo hạng buộc từng đôi một trên lưng một đoàn ngựa thồ đi vào thành phố. Chúng dừng trước cửa nhà Alibaba. Người lại buôn xuống ngựa tiến đến trước mặt chủ nhân, cung kính nói:
– Thưa ngài, kẻ nô lệ của ngài đây là một lái buôn dầu, đi đến đây không biết trọ ở đâu, mà lại không quen ai trong thành phố này, mong rằng vì Thượng đế, ngàu cho hắn và đàn ngựa kia được nghỉ lại đây, trong căn nhà ngài cho đến sáng mai.
Nghe nói thế, Alibaba mủi lòng thương. Rồi chẳng những không nhận ra tên tướng cướp đóng giả thành tên lái buôn kia, bác còn đứng dậy đon đả nghênh tiếp hắn và sẵn sàng cho hắn cùng đàn ngựa nghỉ qua đêm. Sau khi được ăn uống no say, tên cướp lăn quay ra ngủ để lấy sức nửa đêm trở dậy cùng bộ hạ hành động. Lúc đó chị Morgiane đang rửa bát ở dưới bếp. Bỗng đèn tắt vì hết dầu, chị liền cầm bình ra sân để lấy dầu. Chị đến bên một cái vại, mở nắp ra, vục bình vào, chị kinh hãi biết bao khi thấy binh không nhúng vào dầu mà lại va mạnh vào vật gì rắn. Và vật đó cựa quậy rồi nói lên tiếng người:
– Thượng đế ơi! Hòn sỏi mà chủ tướng ném hẳn là một hòn đá chứ không kém! Ta đi thooim đến giờ khởi sự rồi.
Đoạn hắn nho đầu định chui ra. Chị Morgiane thoạt đầu sợ hãi quá đã nghĩ rằng: “Chết ta rồi! Và tất cả mọi người trong gia đình cũng chết mất thôi!”. Nhưng mối lo lắng lớn ấy lại làm chị can đảm và nhanh trí thêm. Rồi không kêu la ầm ĩ gì hết, chị còn cúi xuống miệng vại nói vọng xuống.
– Khoan, khoan, hảo hán ơi! Chủ người còn đang ngủ. Chờ người thứ giấc đã!
Hóa ra trong số ba mươi tám cái vại chỉ có một cái vại đừng đầy dầu ô liu, còn ba mươi bảy chiếc chở ba mươi bảy tên cướp đã sẵn sàng khí giới bên mình chờ khởi sự. Mối nguy hiểm trước mắt đã làm chị nảy ra một mưu kế bất ngờ. Chị vét hết dầu ở chiếc vại thứ ba mươi tám vào đấy chiếc nồi lớn thường dùng để đun nước giặt giũ quần áo rồi nhóm lửa đu lên. Lửa cháy đượm chẳng mấy chốc dầu đã sùng sục sôi.
Alibaba và 40 tên cướp
Morgiane liền đi ra chuồng ngụa lấy một chiếc thùng to đổ đầy dầu sôi vào rồi lại gần một trong những chiếc vại kia, mở nắp ra, dội ngay dầu lên cái đầu vừa nhô lên. Tức khắc tên cướp chết bỏng, không kịp kêu một tiếng. Cứ thế với bàn tay vững vàng và nhanh nhẹn của mình, người thiếu nữ ấy làm cho tất cả các tên cướp khác núp trong các vại cùng chịu chung số phận với tên kia. Đến giờ khởi sự, tên tưởng cướp hiểu ra nông nỗi của đồng đảng mình thì đã quá muộn. Hắn sợ quá nhảy phốc một cái lên đầu tường ngoài rìa sân, lao mình xuống đường phố, chạy bán sống bán chết. Về đến hang hắn nằm thừ ra nghĩ cách báo thù.
Từ đó Morgiane được Alibaba coi như con gái và được cả nhà chiều chuộng vì ít nhất đã ba lần chị cứu sống cho cả gia đình.
Một hôm, con trai lớn của Alibaba khi ấy đã đứng trông nom một hiệu buôn trước kia của Cassim, mời ông lái buôn Cogia Houssaln, người bạn hàng hết sức lịch sự, đã từng mời cậu ta ăn cơm những năm lần, về nhà mình thết đãi để tỏ cái nghĩa láng giềng thân thiết có một không hai đó. Alibaba rất vui mừng khẩn khoản mời ông khách vào nhà và mời ông ăn một miếng bánh với tí muối. Nhưng ông lái Cogia Houssaln trả lời ngay:
– Thượng đế chứng giám. Ngài đã tiếp đãi nhất định là rất nhiệt tình. Nhưng quả thật là tôi không dám nhận lời vì từ lâu tôi đã có lời nguyền không bao giờ đụng đến những món ăn có muối, và cũng không bao giờ ăn muối nữa.
Lập tức Alibaba chạy xuống bếp dặn chị Morgiane đừng cho muối vào thức ăn, nên bữa chiều đó chỉ có những món thịt nhồi ba tê và những món không có muối.
Morgiane rất lấy làm lạ không hiểu vì sao ông lái kia lại ghét muối đến thế và điều đó làm chị suy nghĩ. Khi bữa ăn đã sửa soạn xong, Morgiane đặt các món ăn vào khay và giúp anh nô lệ Abdalia mang lên phòng khách. Vốn tính tò mò nên thỉnh thoảng chị lại chú ý nhìn ngắm ông khách lạ ghét muối. Tiệc xong Morgiane lui xuống nhà dưới để chủ mình chuyện vãn với khác.
Nhưng một tiếng đồng hồ sau, chị lại trở lên. Và Alibaba ngạc nhiên thấy chị ăn vận như một vũ nữ. Theo sau chị, anh nô lệ Abdalia tay trái cầm ngang mặt trống có sênh bằng kim loại. Anh ta vừa đi vừa đánh trống hòa với nhịp chân của Morgiane. Chị trình diễn những điệu múa mà ngay ở trong cung điện nhà vua cũng chưa hề có. Cuối cùng, theo tục lệ của các vũ nữ chuyên nghiệp, chị đi xin tiền khách và chủ. Alibaba quảng ngay một đồng đi-na vàng vào lòng trống. Morgiane lại cúi rạp người trước mặt ông lái buôn Cogia Houssaln. Giữa lúc người khác còn đang mải mở túi tiền lấy tiền thưởng thì bất ngờ lưỡi dao từ tay phải Morgiane đam thẳng vào trái tim ông khách, ngập đến tận chuôi. Ông lái Cogia Houssaln mắt lộn tròng, mồm há ra, khẽ thở phào một cái rồi ngã vật xuống thảm, hồn lìa khỏi xác.
Mọi người kinh hoàng nhảy bổ lại phía Morgiane. Khi chị lật tấm áo choàng của cái xác chết để mọi người nhận ra dưới chòm râu dài và bộ quần áo hóa trang kia là bộ mặt tên tướng cướp thì mọi người mới vỡ nhẽ. Alibaba ôm chị vào lòng, vừa khóc vừa nói:
– Morgiane con ơi, con có muốn làm hạnh phúc của ta được trọn vẹn không? Vậy thì con hãy vui lòng trở thành người của gia đình này và nhận con trai ta, gã thanh niên đẹp trai kia là chồng của con.
Morgiane hôn tay Alibaba và trả lời:
– Xin vâng theo ý Người.
Hôn lễ được của hành ngay lập tức trước mặt người chủ hôn và người làm chứng. Còn cái xác tên tướng cướp thì được bí mật chôn ngay cái hố đã chôn những bộ hạ của hắn.
Từ đó gia đình Alibaba sống trong hạnh phúc, được mọi người trọng vọng vì sự giàu có và đức tính khiêm nhường của bác.
Trích trong “Nghìn lẻ một đêm” – Truyện cổ Ả Rập