Cô giáo Vân là một người phụ nữ giản dị, hiền hậu, nhưng lại có trái tim rộng lớn đầy tình yêu thương dành cho trẻ em. Trải qua 40 năm công tác trong ngành giáo dục mầm non, cô đã dành trọn tâm huyết và sức lực của mình để dạy dỗ, chăm sóc biết bao thế hệ học trò nhỏ. Hôm nay, khi tuổi nghỉ hưu đã gần kề, cô chuẩn bị rời xa mái trường yêu dấu, những kỷ niệm về một hành trình dài đầy vất vả nhưng cũng vô cùng đáng tự hào đã khắc sâu trong lòng tất cả những ai từng gắn bó với cô.
Cô Vân không phải là người nổi bật với vẻ ngoài ấn tượng hay những câu chuyện lạ kỳ. Tuy nhiên, cô là người luôn tỏa sáng với tấm lòng nhân hậu và sự tận tâm trong công việc. Trong bốn mươi năm đứng lớp, cô đã không chỉ là người giáo viên, mà còn là người mẹ thứ hai, là người bạn đáng tin cậy của những đứa trẻ mà cô chăm sóc. Cô không chỉ dạy cho các bé học chữ, học số, mà còn là người dạy chúng về những điều cơ bản trong cuộc sống: biết yêu thương, chia sẻ, lễ phép và trung thực.
Cô nhớ như in những ngày đầu tiên đứng lớp, khi cô bắt đầu dạy những đứa trẻ còn vụng về, ngây thơ, thậm chí có bé khóc mãi không thôi vì nhớ mẹ. Cô phải kiên nhẫn đến từng giây, từng phút, vỗ về chúng, dạy chúng cách tự lập, biết tự chăm sóc bản thân và học cách yêu thương bạn bè. Với cô, mỗi ngày đến trường là một cơ hội để gieo mầm yêu thương và hy vọng, để chứng kiến sự trưởng thành của các bé, dù là những bước đi đầu tiên nhỏ bé nhưng vô cùng quý giá.
Bốn mươi năm làm nghề giáo viên mầm non, cô Vân đã chứng kiến biết bao sự thay đổi trong xã hội, trong giáo dục và trong chính những đứa trẻ mà cô dạy. Nhưng có một điều không thay đổi, đó là tình yêu thương vô bờ bến mà cô dành cho học trò của mình. Cô luôn nhớ rõ từng học trò, dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhất về chúng. Cô nhớ tên, nhớ đặc điểm, sở thích, thậm chí là những câu chuyện của từng bé. Cô là người lắng nghe và thấu hiểu trẻ, là người giải quyết những vấn đề tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng đối với trẻ con, như khi bé bị ngã, bé khóc, hay bé buồn vì bạn không chơi cùng.
Dù công việc vất vả, nhưng đối với cô Vân, niềm vui lớn nhất là nhìn thấy những bước tiến của các bé. Những ngày đầu vào lớp, có bé nhà trẻ còn chưa nói được nhiều, mới bi bô được vài từ, còn chưa biết tự đi vệ sinh với sự kiên trì của cô hàng ngày luôn quan tâm, chăm sóc, dìu dắt, dạy dỗ các bé đã có thể líu lo trò chuyện cùng bạn cùng cô, biết đọc theo cô những câu thơ, nhắc lại lời thoại ngắn trong câu chuyện cô kể cho các bạn nhỏ. Biết chào hỏi lễ phép. Các bạn còn biết tự đi vệ sinh. Những tiến bộ nhỏ ấy chính là nguồn động lực lớn lao để cô tiếp tục công việc của mình mỗi ngày.
Cô là người mẹ hiền thứ hai của trẻ ở trường. Khi trở về gia đình cô là người mẹ hiền của hai đứa con, là người bà đáng quý của những đứa cháu, người vợ đảm đang trong gia đình, một công dân mẫu mực của xã hội. Cô luôn được mọi người yêu mến. Nhắc đến cô ấn tượng đầu tiên mọi người thấy ở cô là nét mặt hiền hậu, nụ cười tươi tắn. Cô luôn mang lại cho mọi người niềm vui, sự sẻ chia trong công việc và cuộc sống. Với tôi cô là một người cô rất đáng kính và trân trọng. Chúng tôi những người đồng nghiệp đã học tập được ở cô rất nhiều điều hay. Những phương pháp để dạy cho trẻ có sự tiến bộ,cô và trẻ luôn gần gũi nhau, trẻ cảm nhận được cô như người mẹ thứ hai của mình. Cách giao tiếp với cha mẹ của trẻ, với đồng nghiệp để luôn có mối quan hệ chuẩn mực, hòa đồng, thân thiết.
Bây giờ, khi cô đã gần đến tuổi nghỉ hưu, những đồng nghiệp và học trò cũ đều cảm nhận rõ sự tiếc nuối và cảm động. Những thế hệ học trò mà cô đã dạy từ lúc còn bé thơ nay đã trưởng thành, nhiều em trở thành những người con hiếu thảo, những công dân có ích cho xã hội. Cô Vân có thể tự hào rằng, dù nghề giáo viên mầm non có phần khiêm tốn trong mắt nhiều người, nhưng cô đã góp phần tạo nên nền tảng vững chắc cho tương lai của bao nhiêu thế hệ học trò.
Khi nhìn lại chặng đường dài ấy, cô không có những đỉnh cao rực rỡ, nhưng trong lòng cô, mỗi đứa trẻ mà cô dạy dỗ là một chiến thắng nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa. Cô không cần những lời khen ngợi hay giải thưởng cao quý, vì niềm vui của cô chính là những nụ cười trong sáng của các bé mỗi ngày đến lớp, là khi các bé nhớ cô, gọi tên cô với ánh mắt đầy yêu thương và sự kính trọng.
Mặc dù cô sắp rời xa nghề giáo, nhưng những dấu ấn cô để lại sẽ mãi tồn tại trong lòng những đứa trẻ đã được cô dạy dỗ. Những bài học về tình yêu thương, về sự kiên nhẫn và tôn trọng lẫn nhau sẽ là hành trang quý giá mà cô truyền lại cho các thế hệ sau. Cô vẫn sẽ là người cô giáo đáng kính trong trái tim mỗi học trò.
Cảm ơn cô, cô Vân, người cô giáo mầm non đã cống hiến trọn đời cho nghề. Cô đã gieo trồng những mầm non cho tương lai, những mầm non ấy sẽ mãi nở hoa trong những bước đi của những đứa trẻ mà cô đã yêu thương và dạy dỗ. Chúc cô sức khỏe và hạnh phúc trong những ngày tháng nghỉ hưu, và chúng tôi sẽ luôn nhớ về cô với lòng biết ơn sâu sắc.